207- BỆNH THỪA HƠI DẪN ĐẾN HÔN TRẦM THÙY MIÊN
(20:46) Sư
Phước Tồn: Kính
thưa Thầy! Con xin trình bày về cái thân hành của con. Thì trong mỗi một ngày
con tu tập thì có buổi khuya, và buổi tối có một thời, mỗi một buổi như vậy là
cỡ ba mươi phút. Thì cái ngày đầu tiên thì con tu tập trước ba mươi phút thì
khi xả ra, thì con trình Thầy qua thư. Thì như là tới buổi sáng ngày hôm nay
thì nghe xong thì buổi đầu tiên thì cái tâm con nó không có còn ham muốn gì.
Nhưng mà khi mình xả ra như buổi sáng nay thì khi mình xả ra thì cái cơ thể con
nó cảm thấy nhẹ nhàng, nó không còn đau nữa.
Nhưng mà nó
chỉ có cái thừa hơi. Khi mà nó thừa hơi khoảng năm phút, tới hai mươi để đến ba
mươi thì lúc đó nó tăng lên thì vô ký rất là nhiều. Con nhiếp tâm và dùng pháp
tác ý. Mỗi cái hơi thở đều tác ý hết, thở thì mình đếm một rồi cho đến năm.
Nhưng mà mỗi lúc mà vô ký nó đánh thì con không còn nhớ câu tác ý nữa. Sau đó
thì con mới tác ý và sau con kéo dài, và con tiếp tục như vậy cho đến phút ba
mươi thì con xả ra. Như vậy trong trường hợp này thì con cần phải tu tập như thế
nào?
(22:08) Trưởng
lão: Theo Thầy thấy thì trong cái giai đoạn của con, thì coi như là về
cái bệnh thừa hơi, và nó làm cho con cũng trở ngại rất nhiều trong cái sự tu tập.
Bắt đầu bây giờ đó con, theo Thầy thấy vì cái thừa hơi đó mà nó đưa đi đến hôn
trầm thùy miên chứ không có gì. Muốn như vậy đó, thì trong cái thời gian mà tu
tập thì nếu mà nó khó khăn quá, nó không thể nào mà dùng cái hơi thở mà để nhiếp
cái tâm của mình thì con nên dùng cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự mà tu tập thôi.
Và đồng thời
nếu mà có bị hôn trầm, thừa hơi nó lên, nó xuất hiện ra, nó làm cho con bị hôn
trầm thùy miên, thì lúc bấy giờ con nên tập đi kinh hành trong cái việc giữ tâm
thanh thản, an lạc, vô sự. Mà không cần phải dùng các pháp như hơi thở, hay là
thân hành nội, ngoại mà tu tập, mà chỉ dùng tập luyện cái bất động tâm của mình
thôi. Tùy theo cái đặc tướng của mình, mà mình không có sử dụng được cái thân
hành nội và thân hành ngoại. Cho nên vì vậy mà mình nhiếp tâm trong những cái
hành động không có được, thì bây giờ mình nhiếp tâm ở trong cái trạng thái bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Vì lý do đó,
cái thân hành nội của mình, nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn cho cơ thể của mình. Mà
tập trung ở trong thân hành ngoại, nó cũng có thể gây ảnh hưởng nhưng mà nó ít
hơn, nhưng mà vì cái cơ thể của con nó sẵn có cái nghiệp bệnh của nó rồi. Mà muốn
phá cái nghiệp bệnh đó thì chỉ có cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
mà thôi. Cho nên vì vậy mình nhiếp vào ở trong đó thì các con thấy dễ an ổn
hơn. Dễ an ổn hơn để cho mình nhiếp phục được trong đó, để mình an trú cho được
ở trong cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó. Mà nó kéo dài cái thời
gian được một giờ hay hoặc là ba mươi phút, rồi sẽ tu tập cái pháp khác, thì chừng
đó Thầy sẽ hướng dẫn. Chừng đó nó có sự an trú rồi, thì cái cảm thọ trên thân
con, cái nghiệp thân con nó sẽ chuyển biến, nó thay đổi đi, nó không còn nữa.
(24:00) Chứ
bây giờ nếu mà tu tập như con hiện giờ đó, thì Thầy thấy cái thân nghiệp của
con nó sẽ tác động, nó sẽ làm cho con tu tập rất là chướng ngại. Có bữa yên, có
bữa không, có khi được, có khi không, cho nên nó không có làm cho con có sự nhiếp
tâm đều đặn. Cho nên bây giờ trở về với cái pháp thanh thản, an lạc, vô sự.
Cái phương
pháp đó là cái phương pháp thư giãn. Thư giãn để cho cái cơ thể của mình nó được
an trú, để cho nó đẩy lui được những cái bệnh nghiệp của mình đã có sẵn. Còn
người ta có cái thân, người ta không có cái bệnh thì bây giờ người ta không có
bệnh, mà người ta tập nó mới sanh ra cái bệnh, thì do đó người ta còn bỏ, người
ta còn phải đi vào cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Tại sao mà
những người khác tại sao phải tu hơi thở, phải tu cái Thân Hành Niệm? Tại vì những
người đó cái đặc tướng người ta tu như vậy. Nó có cái đối tượng để người ta nhiếp
tâm, người ta an trú rất dễ dàng. Còn cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự, coi vậy
chứ nó khó lắm chứ không phải dễ. Bởi vì nó không có cái chỗ mà tâm chúng ta
bám để nhiếp.
Bởi vì nó vô
hình, nó thanh thản. Chúng ta biết cái thanh thản nó vô hình, chứ nó đâu phải
có cái hơi thở mà ra vô, hô hấp như vậy đâu, hoặc là cánh tay đưa ra, đưa vô
như gió vậy đâu. Cho nên vì vậy nó rất khó nhiếp tâm chứ không phải dễ. Nhưng
chúng ta nhận ra được, nhận trong cái vô hình để mình giữ cái tâm mình bất động,
vì vậy khó nhiếp lắm, cái kéo dài thời gian rất là khó. Nhưng mà chúng ta không
cách nào khác hơn hết, mà bây giờ chúng ta phải tu tập, vì đối với cái nghiệp
thân của chúng ta.
Cho nên
chúng ta còn cái phương pháp đó là phương pháp thư giãn, để đối trị cái thân bệnh
của chúng ta. Mà do đó thì con nên tu cái pháp thư giãn. Rồi lần lượt Thầy sẽ
trả lời trên cái pháp đó như thế nào mà mình mới yên. Chứ còn đừng có tập cái
hơi thở, đừng có tập gì nữa hết. Bởi vì qua bức thư gửi Thầy, Thầy thấy về cái
thân của con là nó tu tập vậy.
Cho nên hôm
nay Thầy đến đây cũng là cái mục đích để giúp cho con vượt qua những cái khó
khăn đó. Giúp cho những cái khó khăn của cái bệnh thừa hơi của con, nó tạo cho
con từ lâu tới giờ mình tu tập cứ dậm chân tại chỗ không, là cái bệnh thừa hơi
của con, làm cho con tiến không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét