203- DÙNG Ý THỨC ĐUỔI BỆNH VÀ ĐỘ NGƯỜI BỊ KHIẾM KHUYẾT BẨM SINH
(12:01) Phật
tử: Dạ! Dạ cái này con hỏi Thầy rồi, nhưng mà con hỏi để cho mấy anh chị
này luôn
Trưởng lão: Rồi rồi con hỏi đi.
Phật tử: Thời đại mà thời mà Thế Tôn còn sống
là đức Phật đó, là có nghiệp của mình không?
Trưởng
lão: Đức Thế
Tôn mang cái thân. Mang cái thân là đã mang cái nghiệp rồi. Cho nên các con
nghe khi mà đức Phật sắp sửa chết, đức Phật cũng nghe nói: "Ta đau
lưng". Có phải không? Rõ ràng là mang thân nghiệp, nhưng mà đức Phật
làm chủ bịnh (bệnh), làm chủ nghiệp. Do đó đức Phật: "Thọ là vô
thường, cái lưng này không đau", đức Phật không đau.
Thầy bây giờ,
Thầy không phải Phật, nhưng mà cái đầu Thầy nhức, Thầy bảo: "Thọ
là vô thường, ở đây không phải là chỗ nhức đầu", cái bệnh đi mất. Mấy
con không tin đi, mấy con nhức đầu, bảo nó tiếng nói rồi mấy con đừng có uống
thuốc. Mấy con uống thuốc là mấy con sợ rồi. Ý chí của mấy con sợ chết. Còn mấy
con không sợ chết thì mấy con bảo nó, nó đi liền, ý thức lực mà. Mấy con có cái
lực của ý thức, nhưng mấy con không rèn luyện nó.
(13:00) Cho
nên vì vậy mỗi lần đau nhức cái gì trên thân, mấy con cứ chạy đi bác sĩ đem tiền
chúng ăn uổng, có phải không mấy con? Còn mấy con có cái thần dược của mấy con,
tức là ý thức. Ý thức mấy con bảo nó: "Thọ là vô thường, cái đầu
nhức hay cái lưng đau, cái bụng đau này đi, tao không sợ chết, cho mày chết đi.
Hồi hôm qua mày không đau, bữa nay mày đau là mày vô thường, mày là pháp vô thường
tao đâu có sợ". Thấy không? Không ngờ mình chỉ nói vậy, cái tinh Thần,
ý chí của mình nó vững vàng, nó không dao động, cái bệnh nó lui xuống liền.
Cho nên tại
sao Thầy, cái thân Thầy già. Tám mươi mấy tuổi rồi mà Thầy, bệnh nó không dám
xâm chiếm vào thân Thầy. Chứ không phải Thầy có thân mà không bệnh. Nhưng mà đụng
tới Thầy, Thầy la cái nó xách gói nó chạy. Thì mấy con cũng vậy, chứ bộ Thầy giỏi
hơn mấy con à? Tại mấy con không biết làm.
Phật tử: Dạ tụi con nhờ Thầy dạy, dạ thưa Thầy
người đui điếc câm ngọng thì quý thầy độ như thế nào?
Trưởng
lão: À! Lẽ đương
nhiên là họ là sanh ra con người, nhưng mà họ có cái nghiệp nặng hơn. Thì mình
vẫn hướng dẫn cho họ, dạy họ pháp họ tu, để chuyển cái thân nghiệp của họ. Thí
dụ bây giờ họ điếc, họ đừng có lo lắng, mà họ cứ nhờ một cái người Thầy mà tu
chứng. Họ giúp đỡ cho cái người đó, để người đó biết tu, biết thực hiện cái
pháp: "Tâm Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô sự, thân này là vô
thường. Nó đui, nó điếc mặc nó, chỉ biết cái tâm bất động mà thôi".
Nhưng mà không ngờ cái một hai ít bữa mình nghe. Đó các con thấy không? Bởi vì
nó không lo.
Còn bây giờ,
mình cứ nghĩ điếc là không nghe ai hết, rồi buồn phiền đau khổ trong lòng, thì
cái điếc nó kéo dài hoài. Bởi vì đó là cái nghiệp của mình. Cái nghiệp của
mình, mà mình muốn chuyển cái nghiệp, nhân quả là chuyển, thay đổi chứ đâu phải
là nhân quả nó cố định. Thầy có cái thân này đó, thấy không? Mà Thầy chuyển đổi
nó bằng cái phương pháp của Phật chứ, đâu thể đứng yên một chỗ đâu. Nhân quả
luôn luôn thay đổi, cho nên Thầy làm thay đổi cả cái.. Cái.. Cái nghiệp của Thầy.
Thì mấy con thấy sự giải thoát chứ, đó là cái phương pháp của Phật.
(15:05) Phật
đem lại sự làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh chết, mà nãy giờ Thầy nói về
cái đời sống của chúng ta. Bây giờ cái thân Thầy sinh ra, Thầy điếc. Thầy cứ tự
ti mặc cảm mình không nghe ai nói, rồi mình lo lắng buồn phiền. Thầy chẳng lo
gì hết, tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không nghe là một điều may mắn,
nghe nó càng khổ tâm mình chứ gì. À bắt đầu bây giờ, cứ giữ cái tâm bất động,
cuối cùng tâm bất động, thì cái lỗ tai nó lại nghe, có phải không?
Phật tử: Dạ thưa Thầy, con muốn hỏi là những
người bị Thần kinh, hôn mê nhiều năm đó, những người coi như là mất trí luôn, từ
nhỏ bẩm sinh, thì làm sao mà độ được những người đó?
Trưởng
lão: À, những người
đó là phải có những cái người thân của họ sẽ độ họ. Bởi vì nhân quả, cái chùm
nhân quả của họ mà. Họ mất trí rồi họ không còn biết thì họ làm sao họ biết đâu
mà họ tu. Nhưng những người thân họ đâu phải mất trí hết, có phải không? Cha mẹ
mà còn, mà có đứa con mất trí rồi, thì cha mẹ nỗ lực giữ gìn giới ước nguyện
cho con mình.
Phật tử: Dạ, ước nguyện.
(16:07) Trưởng
lão: Ước nguyện cho con mình, ước nguyện trong tâm mình. Con mình sẽ
chuyển đổi nhân quả của nó nó sẽ thay đổi. (Dạ). Cái chùm nhân quả chuyển đổi
nhau thôi chứ ai mà chuyển đổi. Bây giờ Thầy cũng không chuyển được nữa. Cho
nên đức Phật nói các con tự thắp đuốc lên đi. Nhưng mà cái chùm nhân quả người
ta năm người, mười người, người ta chuyển nhau.
Phật tử: Chùm nhân quả, dạ!
Trưởng
lão: Chùm nhân
quả. Còn Thầy bây giờ dù có thành Phật đi nữa cũng không chuyển đổi nhân quả
người ta được. Cho nên đức Phật nói "Các con tự thắp đuốc lên mà
đi, ta không cứu các con được".
(16:36) Thế
mà các con cứ vô chùa lạy Phật, cầu cho mình bình an, rồi mạnh giỏi, mấy con
làm sai Phật rồi đó. Phật đã từ chối không cứu khổ mình, mà mình cứ đến chùa gõ
mõ, tụng kinh, cầu siêu, cầu an. Trời đất ơi! Mình không cầu, mình không tự
giác, mình không tự làm cho mình siêu được thì ai làm siêu? Người ta chửi mình,
mình giận bảo ông Phật phù hộ tôi đừng giận, ông Phật làm được điều đó không?
Chỉ có mình biết (à) giận là khổ, giận là ác pháp, nhất định là ai nói gì mình
không giận, thì lúc bây giờ mình giải thoát chứ sao mấy con, phải không?
Phật tử: Dạ tụi con quy y Tam Bảo rồi mà tụi
con quy y bên Đại thừa thì theo Thầy thì như thế nào?
Trưởng
lão: Tốt thôi! Bởi
vì quý Thầy cũng đại diện cho Đại thừa, ba ngôi Tam Bảo quy y cho mấy con. Mấy
con nương vào Phật bảo phải không?
Phật tử: Dạ, Phật, Pháp, Tăng.
Trưởng
lão: Thì phải
thấy noi vào cái gương hạnh của Phật. Rồi pháp Phật dạy thì có Ngũ Giới, Thập
Thiện. Thì mấy con sẽ được rèn luyện cái cơ bản đầu tiên của mình là năm giới,
phải giữ gìn cho trọn vẹn. Rồi kế đó là Mười Điều Lành, thì mấy con sẽ thấy hạnh
phúc vô cùng. Nó sẽ đem lại sự bình an cho mấy con đó, đó pháp Phật nó thực tế
mà.
Phật tử: Thầy ơi Thầy như ở nhà con hay có mấy
con muỗi, như bé Quỳnh này năm ngoái nó bị sốt xuất huyết, thì năm nay con sợ quá
mà mấy con muỗi đó thì con muốn để tránh sốt xuất huyết, thì con xịt thuốc muỗi.
Trưởng
lão: A con đừng xịt
nó, con giăng mùng. Con cũng tránh muỗi mà giăng mùng, con không có tội giết
nó. Còn con xịt thuốc muỗi là giết nó, con có tội sát sanh đó. Mai mốt con làm
muỗi, người ta xịt lại, nhân nào quả nấy chứ, con không tránh khỏi đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét