91- MẠNH MẼ, Ý CHÍ ĐẨY LÙI BỆNH TẬT
Phật tử: (…)
(05:43) Cô
Mười: Con xin hỏi Thầy! Thưa Thầy, về vấn đề trường hợp cô Huệ Ân thấy lúc
này thiếu không thể xoa bóp hoặc là bấm huyệt trợ luyện cho cô trước ngày cô ra
đi?
Trưởng
lão: Được chứ không
sao. Nhưng mà về tinh thần con phải cứng rắn, mạnh mẽ! Nghĩa là cứng rắn mà phải
ý chí, đầy đủ ý chí thì trước cái bệnh tật nó sẽ lui hết, sẽ không bị đau nhức.
Cho dù bây giờ con có thương, con có xoa, đấm bóp, có châm có chích gì đi nữa,
nó cũng tạm đỡ, chứ nó không hết đâu. Nhưng mà tinh thần cô phải vững vàng “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cái bệnh thọ ở trong thân này nó không
có, mà do nhân quả mà nó có. Có rồi phải đi, ở đây không sợ”, dặn Cô Huệ Ân như
vậy. Riêng lập trường Cô cho vững và ý chí Cô, thường Cô tự Cô tác ý như vậy, ý
chí Cô rất vững vàng. Cô bây giờ nhức cái gì Cô cũng không sợ “Chết bỏ mà !”,
thì Cô sẽ vượt qua những cái cảm thọ, cái nghiệp, cái tâm Cô. Thì Cô sẽ không
còn đau đớn nữa. Cô nhớ nhắc cho kỹ, vì lớn tuổi rồi cái cơ thể nó sắp hoại diệt.
Mà có thể Cô vững vàng ở trong tinh thần như vậy đó, thì cái tuổi thọ của Cô
còn kéo dài thêm. Kéo dài thêm không phải Cô ham sống, mà chính Cô làm buông
cho nó tan ra. Cô làm buông, sống ý chí vững vàng.
Phật tử: Thưa Thầy cái ý chí vững vàng vượt
qua hết.
Trưởng
lão: Vượt qua hết
con, ý chí vững vàng. Chẳng hạn nào bây giờ Thầy, cái thân Thầy cũng như thân mấy
con, cũng phải đau nhức: “Thọ là vô thường. Tất cả đều phải có bệnh, chẳng sợ
gì hết, kệ!”. Thì lúc bấy giờ Thầy tâm ở trong cái trạng thái bất động.
Nhìn trời, nhìn mây, nhìn gió chơi vậy, thanh thản, an lạc, vô sự. Sao nó không
nhức, lúc đó nó đi mất đâu, chạy đâu? Nó chạy ra ngoài đồng kia nó chơi, chứ nó
không dám vô đây. Sống mấy con thấy không? Ý chí của mình nó mạnh lắm. Phải tác
ý.
Phật tử: Ý chí ngút ngàn!
Trưởng
lão: Ừ
Phật tử: Cám ơn Thầy!
(07:58) Trưởng
lão: Cho nên đi tu theo Đạo Phật thì không còn sợ bệnh đau nữa, hết rồi.
Làm chủ bệnh, phải làm chủ được. Làm chủ sanh, đời sống, ai chửi, ai mắng, ai
làm gì cũng không buồn, không giận. Đó là làm chủ cuộc sống. Ai cho cái gì,
ngon cũng ăn, dở cũng ăn, không chê, không khen, đó làm chủ cuộc sống của mình,
phải không? Rồi làm chủ sanh rồi, bây giờ tới làm chủ già. Già thì nó phải đau
nhức chỗ này, chỗ nọ, chỗ kia “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thân
ai già cũng phải đau nhức, kệ mày! Tao chẳng sợ mày đâu. Ai cũng vậy hết, làm
gì tao sợ, chứ có phải có mình tao đâu tao sợ.” Mình lập luận của mình, ý
chí của mình nó không sợ gì hết, thì bao nhiêu bệnh tật ở trong thân của mình,
tự nó đến tự nó đẩy lui. Mình không có chú ý, không có tập trung, mình không lo
lắng cho nó thì nó phải đi thôi. Nó bỏ mình nó đi. Còn mới đau sơ sơ cái: “Trời
ơi, tôi đi bác sĩ đây!” Mình cưng nó quá, nó đau dữ lắm.
Phật tử
(Cô Thanh Như): Dạ bạch
Thầy mà tất cả cảm thọ trong thân mình là cái cảm thọ nào mình cũng đẩy lui được
hết hả bạch Thầy?
Trưởng
lão: Cái gì cũng đẩy
lui được hết.
Phật tử: Dạ! Mà sao có một đoạn băng nghe Thầy
dạy là bị ruột thừa phải đi mổ Thầy ?
Trưởng
lão: Cái đó là mấy
người tu chưa có tới nơi.
Phật tử
(Cô Thanh Như): Còn
nếu mà tu tới là cũng vẫn đuổi được hả bạch Thầy?
Trưởng
lão: Tới rồi, đuổi
chạy tuốt hết. “Bệnh ruột thừa này phải bình thường, không còn đau đớn gì nữa
hết!” Tự nó, nó phục hồi, nó bình phục, chứ không cần phải đi mổ.
Phật tử: Dạ bạch Thầy, nếu mà ví dụ một người
họ gan dạ, họ vượt luôn vậy thì có vượt qua được luôn không Thầy?
Trưởng
lão: Được, gan dạ là
vượt được. Bởi vì cái người mà rèn luyện cái ý chí của họ, mà vượt qua bệnh là
nhờ cái ý chí của họ nó huân tập.
Phật tử: Dạ! Nhưng mà cái người đó họ chưa
có tu gì hết.
Trưởng
lão: Chưa có tu gì hết
nhưng mà họ có ý chí, họ không sợ thì họ cũng vượt qua.
Phật tử
(Cô Thanh Như): Cũng
vượt qua được cái.
Trưởng
lão: Cũng vượt qua
được. Họ không tu gì hết, nhưng mà ý chí họ, họ không sợ gì hết. Tức là không sợ
bệnh đau. Họ chỉ nhắc, họ thấy thản nhiên trước cái cơn bệnh đau đó, thì nó sẽ
qua.
(10:19) Phật
tử: Vậy là bất cứ cảm thọ trong thân. Cảm thọ gì mình cũng đuổi được hết?
Trưởng
lão: Bất cứ cảm thọ
trong thân gì cũng đuổi được hết. Mình làm chủ nó con, làm chủ bệnh. Tất cả bệnh
gì cũng làm chủ được hết! Phật pháp vậy mới là Phật pháp chứ! Phật pháp vậy tu
không uổng, mấy con. Thầy chín năm mà ở Hòn Sơn, Thầy nỗ lực Thầy tu, tới chừng
làm chủ, Thầy nói đâu có uổng. Chớ phải mà chín năm mà tu không được, chắc uổng
lắm. Trời đất! Ăn lá cây, ăn khổ sở quá trời mà không làm gì được hết, rất uổng!
Còn đằng này chín năm, mà giờ mình về, mình thấy mình làm chủ được sự sống chết
của mình mà, đâu có uổng chút nào đâu? Khỏe! Nó muốn chết thì chết, muốn sống
thì sống.
Như bây giờ
Thầy khoẻ lắm mấy con. Muốn chết thì chết, muốn sống thì sống. Sống chết không
làm chủ được Thầy được. Thầy làm chủ mọi thứ đó được. Bây giờ con bảo“Chết!
Nằm xuống chết!” mấy con chết không? Nó cứ thở hoài, mà nhức gần chết mà nó
không chịu chết. Ví dụ bây giờ đau cái đầu hay hoặc nhức cái vai, bảo: “Mày
nằm xuống mày chết đi cho rồi đi, chứ ở đó mà nhức vai!”. Nói thì nói, chứ
vai đau cũng đau. Tại vì mình chưa luyện, chưa tập luyện. Chứ mình tập luyện rồi,
cái ý thức lực của mình, cái lực nó dữ lắm. “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu
các pháp”. Nó đau bệnh là nó dẫn đi tuốt luốt, mất, không làm gì nó được
đâu.
Cho nên bây
giờ mấy con núm níu gia đình này kia nọ kia, chết còn trong đau khổ. Còn bây giờ
muốn nêu hết, tao chỉ quyết tâm nhất định tâm bất động trước cái đau khổ, cái
gì tâm cũng bất động, không dao động chút nào hết. Nhưng mà không ngờ mình lại
làm chủ được sự luân hồi, sống chết.
(12:25) Bởi
vì Phật pháp nó có một chút, mà Thầy thấy mấy con hiểu sao mà nó lâu quá? Mà dễ
tu nữa, không có khó. Không phải là tréo chân ngồi thiền như cái cục đá, nó
không phải! Tu bằng trí tuệ, đạo Phật là đạo trí tuệ mà. Người ta chửi không giận,
người ta làm gì không buồn, không phiền gì hết. Thương yêu và tha thứ đó …Từ
bi hỷ xả mà. Thương yêu tha thứ là từ bi hỷ xả. Không giận, không buồn phiền ai
hết. Thấy toàn là ở trên cuộc đời này là nhân quả. Nếu không gieo nhân thì làm
sao ngày nay gặp người đó mà để trả tu ?
Hiểu như vậy
thì mình đâu có buồn ai đâu? Mà không buồn giận ai thì mình giải thoát. Đó, nó
đơn giản như vậy. Bất cứ một cái chướng ngại nào thì mình cứ ngay nhân quả là sẽ
thông suốt liền. Đời không có gì. Chị em thì thương nhau. Người nào cũng thương
nhau hết. Là con người phải biết thương nhau, chứ đâu phải là con người là con
thú à? Phải không? Không biết thương nhau. Cho nên vì vậy mà trong khi chúng ta
còn những cái tạp nhiễm tâm sân, tâm giận, tâm hờn, trái ý một chút là chúng ta
giận hờn, đau khổ. Còn bây giờ chúng ta hiểu Phật pháp: “Có gì đâu, nhân quả
mà, giận hờn đau khổ làm cái gì?”
Tối ngày, hằng
ngày nấu cơm ai chê khét cũng được. Nấu đồ ăn bữa nay, nấu chè ăn đau bụng,
mình đau trận, không có gì hết, vì vậy nó yên, khỏi lo nữa. Ai nói mình nấu chè
nấu dở quá, nấu bậy bạ gì đó không biết, ăn đau bụng rồi. Thầy nói “Mấy người
phải có nghiệp với tôi, ăn vô nó mới đau bụng, trả hết nghiệp là hết đau hết”.
Phải không? Mấy con nghe Thầy, dễ dàng lắm, để phí chi cuộc đời uổng quá uổng,
ngồi chơi!
Bây giờ đến
đây, mấy con bây giờ xin cho con cái thất. Đâu cần gì mình phải nhà cửa, cất tốn
hao tiền bạc làm gì. Tiền đem cho mấy người nghèo hết đi, vô đây xin cơm ăn.
Cơm ai cũng nấu cho ăn đầy đủ hết. Nhà, cho mình cái thất. Trời đất ơi! sạch sẽ
như vậy, chứ đâu phải mà nhà mình rách rưới, tan nát chỗ nào đâu? Sạch sẽ, gạch
đồ làm nền sạch sẽ, tường quét vôi trắng tốt đẹp. Bây giờ tôi được cái nhà, mai
mốt tôi tu xong rồi, cái nhà này tôi trả lại cho người khác, để người khác tu.
Tôi có thì tôi phải giữ gìn, nó cực khổ dữ lắm, tôi phải tiếc này nọ kia. Còn
tôi không có, bây giờ coi như là tu viện cấp cho tôi ở tu. Mai mốt tôi tu xong
tôi về, của Tu Viện tôi trả Tu viện tôi về, tôi không có cái gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét