70- PHÂN BIỆT HAI PHÁP NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ TÂM
(01:53:59)
Trưởng lão: Bây giờ mấy con còn hỏi Thầy điều gì nữa không? Hết rồi? Con cứ hỏi
con. Con cứ ngồi tự nhiên hỏi đi, cứ đứng ở đó cũng được con, không có gì đâu.
Nói lớn lớn.
Nói chung là
đếm bước nữa con, cứ đếm. Đếm tức là tác ý, đừng để mất cái ý thức. Đếm một,
hai, … là ý thức nó chú ý trong đó con.
Phật tử: Dạ
con không đếm thì có được không ạ?
Trưởng lão:
Không đếm thì coi chừng nó lọt trong tưởng không con, giai đoạn này nó chưa có
phải đâu.
Phật tử: Con
bạch Thầy con tác ý rồi con đi mà con không đếm…(không nghe rõ), đến lúc ngồi
thì con lại tác ý. Vậy có đúng không Thầy?
Trưởng lão:
Không, bây giờ đầu tiên thì con phải tập như thế này: Con tác ý rồi con bước
đi, mỗi bước đi thì con đếm, nhắc, khi bước đi thì ý thức của con đừng để mất.
Ý làm chủ ý tạo tác mà, trong giai đoạn đầu. Rồi sau đó chừng nào mà mình nhiếp
được ở trong khoảng thời gian mà con tác ý bước đi của con, rồi tác ý, rồi bước
đi nó liên tục như vậy mà nó không có một niệm nào xen vào cái câu các ý và cái
bước đi của con thì lúc bấy giờ đó thì con mới qua giai đoạn hai là an trú.
Giai đoạn thứ nhất là nhiếp tâm.
Chứ bây giờ
con lẫn lộn chỗ nhiếp tâm với an trú đó thì không được. Có hai cách thức, cách
thức mình nhiếp tâm rồi an trú chứ không phải nhiếp tâm và an trú một lượt. Bây
giờ con đang tác ý nhiếp tâm, rồi con yên lặng để con bước đi con sẽ ở trong
cái an trú thì không được. Nó phải rời ra hai pháp, nó phải rõ ràng. Bây giờ
trong giai đoạn nhiếp tâm mình phải nhiếp trong hơi thở, trong bước đi thì chỉ
duy nhất có một cái hơi thở và cái bước đi mà thôi.
Phật tử: Con
bạch Thầy khi con đi kinh hành, con có tác ý mà con có biết hơi thở không ạ?
Trưởng lão:
Nó vẫn biết hơi thở.
Phật tử: Con
đi như vậy, có phải là con phải đếm mà con vẫn biết hơi thở không?
(01:56:19)
Trưởng lão: Không được con! Bởi vì khi con thở hơi thở, con tu hơi thở thì con
duy nhất chỉ biết hơi thở, mà con tu bước đi thì duy nhất chỉ biết bước đi. Khi
đó con tác ý bảo: "Cái tâm phải biết bước đi, không có biết hơi thở!",
rồi con tác ý "Bước, bước, bước, bước…" để cho nó chú ý tới bước đi
thôi mà nó không có tập trung. Còn con để tự nhiên con bước đi, bước nhẹ nhàng
thì nó sẽ tập trung trong hơi thở rồi nó phân hai tâm, cái vừa biết bước đi và
cái vừa ở trong hơi thở; như vậy bị phân tâm. Không được! Sửa lại con, cái nào
ra cái nấy con.
Cũng như bây
giờ con ngồi, cái tâm, cái thân của con bất động phải không? Con sẽ nhiếp tâm
trong hơi thở thì duy nhất thấy có hơi thở, phải không? Giờ con bước đi thì hơi
thở phải lìa ra chỉ còn biết duy nhất có bước đi. Cho nên có nhiều người bị lầm
lạc chỗ này, vừa bước đi mà vừa bị hơi thở, tức là quen hơi thở.
Cái đó nó cố
gắng thì nó có cái sai, để tự nhiên con. Để tự nhiên đừng cố gắng trong hơi thở
mà sai. Để tự nhiên hơi thở ra vô, coi như là mình người đứng ngoài để nhìn thấy
cái hơi thở chứ đừng vận dụng trong hơi thở, tức là cố gắng mà có vận dụng như
thế thành ra nó theo hơi thở mà nó hụt đi. Mình sửa lại con, sửa lại nó sẽ tốt
con.
Đó, tu tập
thì cứ phải hỏi. Hỏi để cho mình dò, mình biết được cái chỗ mà sai, chỗ đúng để
mình sửa lại cho có kết quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét