68- BỆNH VÀ CHẾT LÀ NỖI KHỔ CỦA KIẾP NGƯỜI
(01:06:43)
Ai có thân không bệnh? Mà bệnh là khổ, bệnh là một điều khổ trong bốn sự khổ. Vậy
mà có một cánh tay, hai cánh tay để đuổi bệnh mà không chịu, để đem tiền bạc,
bán đất đai đi xuống nhà thương cho mấy ông bác sĩ ăn quá uổng. Sao mấy con ngu
đến mức độ, Thầy nói thiệt…
Thí dụ như
chồng, con,… phải đi theo nuôi dưỡng. Trời đất ơi, mình đau nằm trên giường chứ
nó phải nằm ngoài hành lang đó, chứ có bao giờ có ai bệnh mà đi xuống dưới nhà
thương một mình, có phải không? Cực mình mà cả cực gia đình. Còn bây giờ mình nằm
nhà có hai cánh tay đưa ra, đưa vô vậy hết bệnh, chồng con cũng không biết. Hồi
hôm này nó đứt mạch máu não, nó liệt giường, liệt tay đi nữa mà mình vẫn biết
cách thì nó không liệt. Sáng ra đi như thường, chồng con mình cũng không biết
gì hết. Hồi hôm nếu mà không có pháp của Thầy dạy, của Phật dạy thì chắc đêm
nay, ngày mai thì phải chở đi nhà thương chứ kiểu này không còn… Mà ăn uống phải
có người đút, rồi vệ sinh phải có người đỡ, ẵm bồng… Bởi bán thân mà mấy con, cả
một vấn đề khổ! Có pháp như vậy mà mấy con không chịu tu tập để ngừa trước những
cơn bệnh nó sắp sửa sẽ đến. Bây giờ gặp Thầy nói chuyện như vậy đó, nhưng mà
mai mốt nó sẽ đến với mấy con những cơn bệnh. Cơn bệnh suông, nhẹ thì thôi;
nhưng mà những cơn bệnh nặng thì nó cực khổ nhiều người.
(01:08:13)
Cho nên chúng ta hôm nay phải quyết tâm chuẩn bị cho chúng ta có một tư thế làm
chủ bệnh, mà làm chủ bệnh thì nhất nhất mấy con phải nhớ làm chủ được đời sống
của chúng ta hằng ngày. Nghĩa là chúng ta thấy hoàn toàn mọi sự kiện xảy ra đều
là nhân quả để chúng ta xả tâm. Do đó tâm chúng ta được an ổn, yên vui, thanh
thản mà không có một ác pháp nào tác động được thì sự nhiếp tâm của mấy con mới
trọn vẹn.
Chớ còn tâm
mấy con còn giận, còn hờn, còn lo, còn lắng này kia thì sự nhiếp tâm này khó vô
cùng. Nó phải có cái hợp với… sanh, già, bệnh, chết mà. Nếu một người mà đời sống
luôn luôn vui vẻ, thanh thản, an lạc, vô sự thì đời sống già của họ rất là khoẻ.
Còn người mà cứ giận hờn, phiền não, lo lắng, suy tư… Trời, già nó càng yếu,
càng bệnh, càng lụm cụm, càng khổ sở. Mấy con thấy mấy người mà lo lắng là mấy
người đó già coi chừng khổ đó. Rồi kế đó là lo lắng buồn phiền, giận hờn đủ
chuyện… Thì thân nó sẽ bệnh chứ không chạy đâu khỏi. Tinh thần nó phải ảnh hưởng
đến cơ thể chứ sao? Rồi nó bệnh thì không phải… Các con bệnh thì các con khổ rồi,
nhưng mà gia đình của mình khổ. Người thân của mình làm sao bỏ mình được, đó là
cái khổ của những người thân. Rồi chết nữa, chết là một nỗi chia ly…
Cho nên
không những trong cái chết nó quằn quại, nó đau khổ mình mới chết chứ không thể
mà nó dừng hơi thở một cách tự nhiên được đâu. Mấy con trước khi chết… Thầy đã
gặp nhiều người rồi, lăn lộn, trăn trở cho đến cuối cùng mòn mỏi rồi mới chịu nằm
yên đó chết, chứ không phải dễ chết đâu, coi vậy chứ cái thân này chết không phải
dễ. Các con cứ thấy mấy người chết rồi mấy con biết. Trời đất ơi, Thầy có nuôi
bệnh rồi Thầy biết rõ ràng mấy con!
(01:09:59)
Bây giờ không biết ở trong người của họ ra sao mà họ nằm không có được. Họ bảo
đỡ dậy thì đỡ họ dậy họ ngồi, ngồi chưa có được họ bảo để xuống. Trời đất ơi,
nó trăn trở suốt nửa đêm như vậy, cả một đêm, nửa đêm như vậy họ mới chịu chết
mấy con! Tới chừng mà họ nằm im là họ chết, gọi là trăn trở trước khi chết mấy
con. Cho nên thân này nó muốn hoại diệt là cả một vấn đề khổ! Bây giờ chưa có
ai chết lần nào cho nên chưa biết trăn trở như thế nào… Để chúng ta bữa nào thử
một bữa, rồi mới biết chứ gì mấy con, chưa chết thì mình làm sao biết cái trăn
trở của người chết. Bởi vì họ trăn trở rồi họ chết, thành ra mình chỉ là cái
người nuôi thôi, mình thấy khổ. Mình thấy khổ.
Mẹ Thầy, bởi
vì Thầy nuôi ông Thân của Thầy cho nên Thầy biết cái khổ. Do đó mà trước khi mà
Thầy tu chưa xong thì Thầy nghe tin ông Thân của Thầy bệnh, Thầy biết anh chị
em của Thầy là người nào cũng có gia đình, chỉ có Thầy là người không gia đình
cho nên Thầy ở trên Tu viện Chơn Không nghe tin được ông Thân của Thầy bệnh, Thầy
về liền tức khắc Thầy nuôi ông Thân Thầy. Coi như lúc bây giờ là Thầy đang ở
Thành phố, Thầy đang học tập chứ chưa phải là đi tu cho nên khi nghe thì Thầy
đi về Thầy nuôi ông Thân. Mà chính cái chết của ông Thân Thầy nó mới thức tỉnh
Thầy, chứ Thầy hồi đó cũng còn ham danh lắm mấy con, chứ không phải… Y như mấy
con vậy đó! Cũng muốn cho mình có bằng Tiến sĩ cho cao, cho siêu, ngon lành,
cũng đi nước này, nước kia… Cái tâm Thầy nó cũng như mấy con, y vậy đó. Nhưng
mà khi Thầy nuôi ông Thân Thầy rồi… Lúc bấy giờ Thầy ở chùa Giác Ngộ, mấy con
biết Giác Ngộ là ở Thành phố Hồ Chí Minh. Thầy ở đó đó.
Khi đó Thầy
về Thầy nuôi ông Thân Thầy, Thầy thấy trước khi chết nó trăn trở như vậy Thầy mới
biết cái trăn trở đó chứ. Bởi vì chỉ có Thầy nuôi thôi, Thầy không để anh chị
em nào vào nuôi hết. Chỉ có mình Thầy ẵm bồng, đỡ lên đỡ xuống đều là do Thầy,
đút ăn đút uống đều là do Thầy hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét