44- HỢP LỰC ĐUỔI BỆNH
(30:10) Cho
nên mấy con, trước tiên mấy con đến đạo Phật để mấy con đi sâu hơn vào Thiền Định,
thì cái giới luật đức hạnh là rất cần thiết. Như nãy giờ Thầy nói có năm giới,
chứ còn giới luật của đạo Phật nhiều lắm mấy con. 10 giới Sa di, 250 giới Tỳ
kheo, 348 giới, còn một số giới kinh nữa, đâu có phải có bây nhiêu đó đâu. Giới
tức là đức hạnh. Mà đức hạnh thì nó là tri kiến - cái sự hiểu biết- để chúng ta
được giải thoát. Rồi kèm bên đó chúng ta có cái pháp, như hồi nãy Thầy nói đức
cẩn thận chứ gì? Cái đức hạnh cẩn thận, thì nó phải là pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác của đạo Phật dạy chúng ta, để chúng ta mới có sự cẩn thận. Có sự cẩn thận
chúng ta mới giữ gìn các cái đức hạnh khác. Thiếu đức cẩn thận thì chúng ta sẽ
không giữ gìn được các đức hạnh khác. Thì mấy con thấy trong đạo Phật sao mà có
cái giáo pháp nó quá thực tế như vậy. Nó đem lại cái đời sống của chúng ta, do
cái bàn tay, do cái sự tự lực của chúng ta để cứu chúng ta. Hoàn toàn không có
dựa vào một cái người nào cả hết.
Cũng như bây
giờ các con, tự các con cứu các con trên cái bệnh đau của các con. Các con có dựa
vào cha mẹ mình không? Không! Các con làm cho ông bà cha mẹ mình, thấy mình tự
lực, mình cứu lấy mình, ông bà cha mẹ cũng yên tâm. Còn bây giờ mình nằm đó,
mình rên la trên cái bệnh, làm cho cha mẹ mình thương con cũng phải rối chứ mấy
con. Không biết nó đau như thế nào mà nó rên la quá? Còn bây giờ con yên ổn,
con chẳng có rên la gì hết. Đau thì như thể sắp chết vậy, nhưng mà vẫn thấy con
đưa tay ra, đưa tay vô như thế này, thì ông bà vẫn vững vàng. Nó còn làm được
thế này thì chắc chắn là chưa sao, chưa chết.
(34:02) Con
hiểu chưa? Cái tinh thần. Và đồng thời Thầy còn nhắc như thế này nữa mấy con, một
cái điều này rất lợi ích. Cái sức người mà đẩy cái bệnh mình chưa được, thì nhờ
những người khác đẩy hộ, giúp giùm mình được. Bây giờ mẹ mình hay ba mình bệnh,
thì cái tự lực là phải ông rồi, phải không? Mẹ mình rồi. Chứ không phải là
riêng một mình mình được. Nhưng bây giờ mẹ mình đau, mình hướng dẫn mẹ nên đưa
cánh tay như thế này để đuổi cái bệnh của mẹ. Bây giờ các con năm đứa, hay là
mười đứa con xúm xít xung quanh. Bà mẹ nằm ở trên cái giường bà đang đuổi bệnh,
thì mình cũng dùng cánh tay để đuổi, đuổi bệnh cho mẹ của mình đó. Tôi cũng hướng
tâm, tôi nhắc bệnh của mẹ tôi. Bây giờ đau cái bệnh gì đó, phải đi ra cho khỏi,
theo cánh tay tôi đẩy ra này, phải đi ra. Thì do đó mấy con cũng đưa tay ra, mấy
con hướng tâm. Mấy con sẽ thấy, thay vì có một mình mẹ con đẩy, nó có thể nói
là kéo dài bảy ngày đi. Nhưng mấy con xúm nhau lại thì trong bảy tiếng đồng hồ
là có thể đẩy lui bệnh của bà.
Tức là các
con, các đứa con đó. Ở trong một cái gia đình các con đó, hay những người thân ở
trong gia đình, đó là có cái chùm nhân quả con. Cái chùm nhân quả, nó có cái sự
liên kết nhau mấy con. Cho nên mấy con, trong cái ngày đó mấy con giữ gìn năm
giới, đừng có vi phạm, đừng có ăn thịt chúng sinh, mấy con ăn chay trường hết.
Nghĩa là trong gia đình mà có cái người nào bệnh rồi, mấy con giữ gìn ăn chay
trường hết mấy con. Rồi tập trung đẩy lui bệnh phụ với cái người thân của mình,
để cứu mẹ mình, cứu cha mình thoát bệnh. Bệnh khổ lắm mấy con. Phải không? Như
vậy là mấy con sẽ tỏ được cái lòng hiếu hạnh, qua cái sự dùng cái nội lực của
mình để trợ lực cho mẹ mình, hay hoặc cha mình để đẩy lui bệnh. Thiệt ra cái
tình đó không còn gì thấm thía bằng.
Cũng như mấy
con chạy đi rước bác sỹ này kia cũng có cái tình, nhưng mà nó không bằng là cái
của mình để cứu cha mình. Để mình rước ông bác sĩ đến đó ông coi mạch, rồi ông
cho thuốc. Rồi mình đem sắc thuốc cho cha mẹ mình cũng là lòng hiếu. Nhưng mà
các con đưa cánh tay ra thế này để đẩy lui cái bệnh của cha mẹ mình, thiệt ra
cái lòng hiếu vô cùng lớn. Nó biến ra cái hành động cụ thể, rõ ràng, nói lên
cái sức thương cha, thương mẹ của mình ở trong đó. Cho nên mới kết hợp với nhau
lại thành một cái lực của gia đình đẩy một cái nghiệp. Và đồng thời mấy con nhớ,
phải giữ gìn năm giới trọn vẹn. Mấy con phạm giới, mấy con đẩy không đi. Tại vì
giới là nó thiện pháp, nó chuyển ác pháp. Mà mấy con phải thanh tịnh được thân
tâm mấy con rồi, thì lúc bấy giờ mấy con dùng cánh tay nó mới có đủ cái lực
thanh tịnh. Chứ mấy con ở đây, mấy con ăn thịt chúng sinh, giết hại chúng sinh
nè, mấy con vô làm cái này, trời đất ơi! Cái nghiệp của mấy con còn nặng hơn nữa.
(33:04) Các
con hiểu chưa? Nhớ lời dạy Thầy kỹ. Để khi trong gia đình mình có người đau, dù
con trai con gái, mấy con tập trung lại hết để đẩy lui phụ với cha mẹ của mình,
đem cái sự bình an lại cho cha mẹ mình. Tất cả các con đều làm như vậy, đó là
cái lòng hiếu thương cha mẹ mà bằng phương pháp của Phật. Người nào cũng thầm
thầm tác ý để đuổi, đẩy lui cái bệnh của mẹ mình, của cha mẹ mình. Đó là mình
nói cái bệnh của người khác, mình kết hợp nhân quả, cái chùm nhân quả của mình
để tạo thành một cái lực, cái lực thanh tịnh để đẩy lui được cái bệnh. Mấy con
nhớ điều này để cứu cha mẹ mình, một cái thật tình đó mấy con.
Cho nên Phật
pháp thực tế quá, dạy chúng ta có những hành động hiếu hạnh vô cùng, hiếu hạnh
vô cùng. Và bây giờ cha mẹ thương con, thấy con mình cái bệnh đau đó, nằm rên
la, thì hướng dẫn cho nó cách thức đẩy lui bệnh. Và đồng thời cha mẹ - hai người
- ngồi hai bên con của mình. Thay vì mình yên tịnh để cho mình đưa tay ra vô, để
đẩy lui cái bệnh con mình. Cái sự chuyển động đó, nó sẽ giúp cho đứa con mình
cái bệnh mau khỏi hết. Và đồng thời như vậy nói lên cái tình của người cha, của
người mẹ thương con một cách thấm thía lắm. Qua cái hành động đó, chúng ta
không bao giờ quên được, không bao giờ quên. Cha mẹ biết rồi, thương con. Nhưng
mà thương thì lo lắng, buồn rầu trong lòng của mình. Nhưng mà không bằng khi mà
con mình nằm đó, nó đẩy lui bệnh, nó đang đẩy bệnh nó. Mà mình lại hỗ trợ đẩy bệnh
phụ nó nữa thì còn gì thấm thía hơn. Tức là tình thương của gia đình tuyệt vời.
Hãy cố gắng,
cố gắng! Nghe lời Thầy mấy con sẽ thấy cái hành động đạo hiếu của chúng ta trọn
vẹn. Mà từ xưa đến giờ chúng ta chưa nghe Nho giáo dạy điều này. Mà cũng chưa
nghe đạo Phật Đại Thừa dạy điều này. Chỉ có đạo Phật Nguyên Thủy mà hôm nay Thầy
triển khai cho mấy con thấy cái lòng hiếu của chúng ta trong một cái chùm nhân
quả gia đình. Chúng ta thực hiện đầy đủ cái tình thương yêu của gia đình, chúng
ta đem lại sự yên bình, hãy cố gắng mấy con.
(35:49) Thầy
đem những đạo đức của đạo Phật dạy cho mấy con, mà mấy con làm được tức là mấy
con biết ơn Thầy. Mấy con làm được là gia đình mấy con được hạnh phúc, được yên
vui. Nhưng mà Thầy lại thấy mấy con không phụ lòng Thầy. Và không phụ lòng Thầy,
tức là Thầy đã đền đáp ơn Phật. Phật đã để lại cái giáo pháp này 2552 năm rồi.
Nhưng vì ngoại đạo nó đã dìm mất cái nền đạo đức của Phật giáo. Năm giới Thầy
đâu có đặt ra mấy con. Của Phật chứ Thầy có đặt ra được đâu? Thầy dựng lại, Thầy
triển khai ra. Nó làm đi vào cái con đường thực tế, nó biến thành những cái
hành động đạo đức. Cái đức hiếu thảo, cái tình thương con của mình qua những
cái hành động mà đức Phật đã dạy. Mà không ai triển khai, cho nên người ta
không biết. Cho đến đời Thầy, Thầy đã triển khai. Bây giờ mấy con thấy đạo Phật
tuyệt vời, cái hành động sống quá tuyệt mấy con. Hãy cố gắng! Cố gắng sống theo
đạo đức của đạo Phật mấy con, hạnh phúc vô cùng.
Một cái người
xa lạ mà người ta đau, mình thấy tội quá. Mình đứng trước cái sự lăn lộn của họ,
mình đem cái pháp Phật mình an ủi họ. Và đồng thời mình hỗ trợ cho họ, cũng là
cái Đức Hiếu Sinh của mình. Mặc dù họ là người xa lạ, nhưng mình ước nguyện làm
sao cho những người, mọi người xung quanh mình, dù không phải là chùm nhân quả
của mình cũng đừng đau khổ: "Tôi nguyện đem cái sức của tôi còn lại để ước
nguyện cho mọi người được bình an. Hôm nay bác hay chú, trong cái cơn đau này,
tôi nguyện ngồi đây để mà tôi đẩy lui, phụ với bác trong cái bệnh này". Thực
sự ra mà cái người mà người ta không có bà con gì mình hết, mà mình đã ngồi im
lặng cùng chia sẻ những nỗi đau của họ. Và đồng thời hành động đẩy lui bệnh phụ
họ thì thiệt ra tình cảm nào mà sâu sắc hơn mấy con? Tình thương nào mà sâu sắc
hơn bằng cách mình đối xử với bà con không ruột thịt mình mà như vậy, thì mấy
con thấy nó thấm thía vô cùng. Phải không mấy con? Sống trong một cái xã hội,
mà người nào cũng biết đem tình thương nhau bằng những hành động như vậy, Thầy
thấy tuyệt lắm.
(37:43) Đó
là Đức Hiếu Sinh của đạo Phật qua hành động Thân Hành Niệm. Các con cố gắng mấy
con. Gặp ai đau khổ, chúng ta chia sẻ họ bằng cái phương pháp cùng đuổi bệnh với
họ mấy con. Mặc dù nó chỉ trợ giúp cho cái người đó chỉ bằng một phần mười
thôi. Nghĩa là mười phần đau mình giúp họ bằng một phần mười. Còn trái lại cha
mẹ của mình, mình giúp cho cha mẹ mình được năm phần mười mấy con. Cái lực của
mình, bởi vì nó là nhân quả mà. Cho nên khi mà hợp lực thì nó đẩy mau hơn.
Nhưng mà với người xa lạ, với tình thương của mình, mình chỉ giúp họ được có một
phần mười. Nhưng nói lên cái tình thương của mình đối với họ sâu sắc lắm mấy
con.
Bởi vì đạo
Phật nó nói trên hành động, hành động đạo đức chứ không phải nói lời nói suông
mấy con. Cái lời nói ngọt ngào, ái ngữ là một cái lời nói đạo đức mấy con. Một
lời nói thô lỗ, nạt nộ, chửi mắng người là lời nói không đạo đức, lời nói làm
đau khổ. Chúng ta là một người theo Phật luôn luôn lúc nào chúng ta cũng phải tỉnh
thức, sáng suốt, cẩn thận. Khi không nói thôi, mà muốn nói một lời gì thì chúng
ta tư duy, suy nghĩ kỹ lưỡng, lời nói này có làm khổ ai không? Nếu mà nói ra lời
nói người ta buồn nhất định là ta không nói, thà chết chứ không nói. Cái lời
nói cho người ta vui, an ủi được cho người ta thì nói. Còn không thì thôi đừng
nói, làm thinh, tốt hơn là làm thinh. Bởi vì cái lời nói mình nó thành cái quả,
nó làm cho người ta đau khổ, hoặc làm cho mình đau khổ. Cho nên tốt hơn mình
thà hi sinh, mình chịu đau khổ hơn là mình nói ra. Đó là đạo đức của đạo Phật
nó ở chỗ vậy.
Hôm nay Thầy
dạy mấy con năm cái đạo đức. Vậy thì bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì thêm nữa
không? Thầy sẽ nói thêm cho nghe.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét