30- DÙNG Ý CHÍ ĐẨY LUI BỆNH
(32:02) Đây
Thầy nhắc, bây giờ ở trong cái lớp của chúng ta có nhiều người có bệnh đau, chứ
đâu phải là không có bệnh đau. Nhưng mà bệnh đau mà chưa đến đỗi mà chúng ta đi
không nổi, chưa đến đỗi mà chúng ta phải nằm viện. Cho nên chúng ta còn đến lớp
dự được nhưng mà trong thân có bệnh đau. Vậy thì những người mà có bệnh đau
cũng đâu có khó gì đâu? Rất là dễ dàng cho chúng ta, dùng cánh tay hay hoặc hơi
thở chúng ta cũng đẩy lui bệnh được.
Nhưng mà
chúng ta đừng có sợ, chúng ta đã biết đức Phật đã dạy, các con lưu ý đức Phật
đã dạy các pháp đều vô thường. Thì cái cảm thọ chúng ta cũng là vô thường chứ
đâu phải thật có đâu? Cái đau bệnh trong thân chúng ta cũng đều vô thường không
có pháp. Cái cảm thọ đâu phải là của ta, đâu phải là ta, bản ngã của ta đâu mà
chúng ta phải sợ. Cho nên chúng ta không sợ bệnh đau đâu, chúng ta sẽ đuổi được.
Khi mà không sợ thì cái tâm của mấy con nó rất vững vàng. Còn cái tâm của mấy
con sợ bệnh, sợ đau, sợ chết thì mấy con bị chấp ngã. Mà chấp ngã thì cái ý chí
của mấy con nó cùn nhụt, nó sợ hãi. Nó cùn nhụt, nó không còn mạnh mẽ nữa.
Cho nên
chúng ta biết cái câu nói của đức Phật dạy: "Các pháp đều vô thường,
không có pháp nào là ta, là của ta". Vốn để chúng ta biết rằng thân
này cũng không phải ta, mà cái cảm thọ đau đớn này không phải ta. Cho nên chúng
ta chẳng sợ nó đâu. Do chúng ta không sợ thì cái tinh thần của chúng ta rất là
vững vàng. Cho nên chúng ta mới ôm vào cái pháp, và đồng thời chúng ta tác ý rất
dễ dàng, đẩy lui cái bệnh rất dễ dàng.
Thí dụ như
bây giờ cánh tay Thầy đưa ra "Cái thân bệnh này phải theo cánh tay
mà ra, Thầy đưa ra. Cái thân không bệnh này theo cánh tay mà vô, Thầy đưa
vô". Có bao nhiêu Thầy nhiếp ở trong cánh tay này, Thầy đưa ra, đưa
vô. Mà khi mà Thầy nhiếp được ở trong cánh tay này bằng cách đưa tay ra, đưa
tay vô được.
Bây giờ Thầy
không dùng cái pháp tác ý đưa tay ra vô, mà Thầy dùng cái pháp đuổi bệnh. ''Cái
thân bệnh này theo cánh tay này mà ra, cái mình đưa ra. Cái thân không bệnh này
theo cánh tay mà vô''. Có vậy thôi mấy con. Và cứ cái thời gian mấy con
dùng cái pháp Như Lý Tác Ý đó, tác ý bệnh mà, thì trong thời gian 30 phút bệnh
gì cũng đi hết, có gì đâu? Mình có pháp, mình đẩy lui bệnh. Mình có pháp mình
nhiếp tâm mà. Mình có pháp không làm thân mình bệnh mà. Có gì đâu mình không tập
luyện, mà mình để cho cái thân của mình phải bị mỏi tay, mỏi chân, đau lưng,
đau bụng, nhức đầu. Dễ dàng mà. Các con thấy cái thọ có phải của mình không?
Đâu có cái nào là của mình đâu. Đâu có cái nhức đầu nào là của tôi, đâu có cái
đau bụng nào của tôi đâu? Nó là các pháp vô thường, mà vô thường nó của nhân quả
thì mặc của nhân quả. Nhưng mà bây giờ mày bén mảng đến đây tao đuổi đó, có vậy
thôi. Đuổi ra bằng cái pháp Như Lý Tác Ý thì làm sao mà thân mình có bệnh đau được?
Đó là Thầy
nói về cái vấn đề tu tập nhiếp tâm và đẩy lui bệnh. Bây giờ khi mà mấy con nhớ
đi, là bây giờ cái người nào chưa nhiếp tâm được thì mấy con nhiếp tâm. Và cái
người nào mà dùng hơi thở mà nhiếp tâm, mà bị chướng ngại, bị hôn trầm, thùy
miên, bị chướng ngại. Mấy con lưu ý, đây bắt đầu Thầy nói từ căn bản đi vô, từ
cái hơi thở, từ cánh tay đưa ra, từng cái bước đi kinh hành phải không? Đó là
cái nhiếp tâm trong Thân Hành Ngoại, trong Thân Hành Nội.
(35:15) Nhưng
mà về hơi thở thì có người bị tức ngực, có người bị nhức đầu, có người bị khó
thở, mệt hay hoặc này kia. Thì tất cả những cái chướng ngại của Thân Hành Nội
thì chúng ta sử dụng Thân Hành Ngoại. Nhưng mà ngồi đưa tay ra vô như thế này một
hơi tôi cũng mắc buồn ngủ. Hay hoặc tôi ngồi, tôi hít thở, tôi cũng bị buồn ngủ.
Thì do đó bây giờ buồn ngủ, tôi biết rằng đó là cái trạng thái lười biếng, cái
trạng thái si. Vì vậy mấy con sẽ đi kinh hành, đi kinh hành nó ngủ cho nó té,
cho nó chết cho rồi. Cho nên vì vậy nó sợ lắm. Cho nên nó đâu dám ngủ, ngủ rồi
nó té xuống, nó chết sao?
Cho nên đi
kinh hành. Mà nếu mà cái người đó mà đi kinh hành đứng lên ngồi xuống, 5 hơi thở,
mà nó còn hôn trầm, thùy miên nữa. Thì thiệt ra cái người mà tu tập cái pháp mà
rèn luyện cái nghị lực, đi 10 bước ngồi xuống hít thở 5 hơi thở mà còn hôn trầm,
thùy miên. Thì mấy con sẽ dùng cái pháp Thân Hành Niệm. Mấy con có biết pháp
Thân Hành Niệm không? Dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống.
Đó là cách thức phá, mỗi hành động đều tác ý hết mà. Đây là Thầy muốn nói từ
cái căn bản để nhiếp tâm, cho đến khi mà chúng ta dùng cái lực để mà chúng ta
đuổi cái hôn trầm, thùy miên khi bị hôn trầm thùy miên.
Còn bây giờ
mấy con hoàn toàn, mấy con nhiếp tâm được. Dùng cái pháp Thân Hành Niệm, hoặc
là dùng cái pháp rèn luyện nghị lực đi 10 bước, ngồi xuống hít thở 5 hơi thở mà
không có hôn trầm, thùy miên. Tức là tỉnh táo không có niệm bằng cái phương
pháp tác ý nhắc từng hành động, từng cái hơi thở, mà hoàn toàn thời nào mình tu
cũng không có niệm, suốt 30 phút không có niệm.
Thì bắt đầu
chúng ta thay đổi cái cách thức tu. Thay vì trước kia chúng ta tu về cánh tay,
thì chúng ta "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi
biết tôi đưa tay vô. Hít ra tôi biết tôi hít ra, thở vô tôi biết tôi thở
vô". Hay là: "Chân trái bước, chân mặt bước, chân
trái bước, chân mặt bước". Phải không? Mấy con sẽ nhắc như vậy. Nhưng
bây giờ nó không còn nhắc như vậy nữa, mà nó nhắc cái giai đoạn, cái phương
pháp tập thứ hai thì mấy con phải nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Trước kia thì
mấy con thấy nè: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra". Rồi hít, thở đếm một. Hít thở, đếm hai. Hít thở, đếm ba, cho
đến năm rồi tác ý: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra". Lúc nào cũng có cái pháp tác ý kìm một bên. Tức là dẫn tâm
vào cái hơi thở.
Cánh tay nó
cũng vậy, và bước đi kinh hành cũng vậy. Còn cái pháp mà Thân Hành Niệm thì mỗi
hành động đều tác ý, nó cũng vậy. Nhưng bây giờ thì nó tới cái phương pháp thứ
hai. Thì phương pháp thứ hai, thì hít thở nó cũng giống nhau. Nhưng mà nó có
khác là vì cái câu tác ý khác. Hồi đó thì đưa tay ra hay hoặc: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Còn bây giờ: "An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra".
Thì câu tác ý khác, phải không các con? Khác rồi. Để giúp cho thân tâm chúng ta
ngồi thiền cho nó an ổn, nó không còn bị dao động, nó không còn đau nhức, nó
không còn tê mỏi mệt, hoàn toàn nó rất an.
(38:30) Mà
khi nhắc như vậy đó thì chúng ta muốn để cho nó được an. Chứ nếu mà các con cứ
nhắc cũng như là giai đoạn đầu, mấy con dẫn nó hoài thì nó sẽ không có an. Cho
nên vì vậy khi mà nhắc thì các con nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Rồi mấy con
hít vô, thở ra. Hít vô, thở ra mấy con không tác ý hít thở, hít thở như hồi nãy
nữa. Bởi vì mấy con tập nhiếp tâm nó quen rồi. Cho nên bây giờ đó, đến cái giai
đoạn này thì các con đếm đúng 5 hơi thở thì các con mới tác ý: "An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở
ra". Rồi mấy con chú ý trong hơi thở hít vô, thở ra các con đếm
1. Hít vô, thở ra đếm 2, nhưng mấy con không có tác ý hít thở, hít thở. Cái câu
tác ý hít thở này không có tác ý nữa.
Nhưng khi mà
thở, hít vô, thở ra, mấy con lắng lặng mà nghe cái sự an ổn của thân tâm mấy
con có ở trong cái hơi thở vô ra không? Và khi mà hít thở 5 hơi thở vậy đó, nó
chưa an thì mấy con lại nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Thì khi mà thấy cái thân của
mình nó ngồi, nó an ổn một cách lạ lùng mà nó tỉnh táo một cách kỳ lạ, thì do
đó nó đã an, nó đã nghe lời mình rồi. Do đó thì mấy con không cần nhắc nó nữa,
để coi nó an được bao nhiêu? Khi mà nó kéo dài được 30 phút thì mấy con nghe
chuông đồng hồ mà báo 30 phút thì mấy con xả ra, đừng thêm nữa.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét